hiii

Chào ngày mới, chào tương lai mới...

Bình minh lên! Một ngày mới lại bắt đầu. Hãy sống sao để một ngày trôi qua thật sự có ý nghĩa với bạn

Tìm kiếm Blog này

cuộc sống

Thứ Tư, 1 tháng 9, 2010

Ngày mai em đi


Sao không ôm anh như lần đầu tiên em đến
Sao không hôn anh như ngày nào còn lưu luyến
Sao không vui lên như một thời bao thương mến
Màu mắt em sao hôm nay muộn phiền

Ta chia tay nhau khi tình này đang say đắm
Mai em ra đi ngôi nhà này hoang vu lắm
Anh gom cho em hết bao kỉ niệm êm ấm
Mọi thứ nơi đây đều thuộc về em

Ngày xưa cho nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả và muốn anh bên em không bao giờ lìa xa
Mộng ước ngây ngô lúc ban đầu, nay đã xa rồi
Tiễn đưa em về một tình yêu mới
Ngày mai anh không còn em nữa, không cho ai là tất cả
Để nỗi cô đơn theo anh đến một miền trời xa, để nhắc cho anh biết bao ngày hạnh phúc êm đềm
Nhắc cho anh luôn còn lại một trái tim yêu em.

Mai em ra đi em phải thật vui lên nhé
Em không yêu anh đâu cần buồn tênh như thế, không nên quan tâm đến cuộc đời anh hoang phế
Mình hãy quên đi bao câu hẹn thề
Xem như hai ta không thuộc về nhau em nhé
Khi xưa yêu nhau như một trò chơi thơ bé
Ba năm qua đi lớn khôn rồi đành là thế, đành rẽ chia hai người về hai lối...

Ngày xưa cho nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả và muốn anh bên em không bao giờ lìa xa
Mộng ước ngây ngô lúc ban đầu, nay đã xa rồi
Tiễn đưa em về một tình yêu mới
Ngày mai anh không còn em nữa, không cho ai là tất cả
Để nỗi cô đơn theo anh đến một miền trời xa, để nhắc cho anh biết bao ngày hạnh phúc êm đềm
Nhắc cho anh luôn còn lại một trái tim.
Ngày mai anh không còn em nữa, không cho ai là tất cả
Để nỗi cô đơn theo anh đến một miền trời xa, để nhắc cho anh biết bao ngày hạnh phúc êm đềm

Nhắc cho anh vẫn còn lại một trái tim yêu em.

Tình yêu online


Nhớ em anh lại online trước biển, nhìn tấm hình mà em gửi tặng riêng anh ngày trước, rồi đọc lại mail của em, đọc từng chữ, từng chữ và từng chữ, cả chữ ký hình mặt cười và nụ hồng em gửi tặng anh cuối thư nữa, đọc xong vẫn chưa đỡ nhớ!


Phố nhỏ, Ngày... tháng... năm....

Em thương yêu và xa nhớ của riêng anh!

Giữa thăm thẳm biển xanh lồng lộng gió trời và mênh mông cát trắng của vùng biển Bán Đảo Cam Ranh - Miền Trung nắng cháy. Anh ngắm nhìn biển cả mênh mông, nhưng nỗi lòng lại gửi theo chiều gió về phía Nam xa xôi, nơi ấy là quê hương, nơi ấy là xóm nhỏ yêu thương, là tình yêu của anh.

Một mình, lần đầu tiên đi dạo một mình trên biển, ngắm ánh bình minh, anh mới cảm nhận hết được cái dữ dội, cái ồn ào, cái lặng lẽ rất đỗi hồn nhiên của biển. Anh thấy lòng mình như trẻ lại, bao nhiêu nỗi buồn, bao nhiêu nỗi vất vả lo toan trong cuộc sống, đều được xoa dịu đi tất cả chỉ còn đọng lại nỗi ấm áp và thoải mái trong tâm hồn người con nhiều năm xa biển. Những lúc như thế này giá như có một nàng tiên cá trong cổ tích xuất hiện cho anh một điều ước thì hay biết mấy, và anh sẽ thấy hạnh phúc và mãn nguyện hơn.

Em biết anh cầu được điều ước ấy anh sẽ ước gì không? Anh sẽ ước gì em ở cùng anh trong lúc này nhỉ?. Chúng mình sẽ ngồi cạnh bên nhau cùng ngắm ánh bình minh, điều đó thật tuyệt vời và thật hạnh phúc phải không em?. Nhưng mà điều ước này thật sự... không linh phải không em?. Em thật gần và cũng ở quá xa anh, anh không thể nào níu giữ được bước chân bé nhỏ của em. Anh chẳng thể mường tượng hình ảnh của em ở trong anh nó như thế nào. Chỉ biết là giờ đây trong trái tim bé nhỏ của anh đã có và đang có bóng hình người con gái mà anh thương, một người con gái chỉ cùng anh online mà chưa lần đối diện cùng nhau, chưa từng hò hẹn, chưa từng một lần nắm tay nhau đi dạo khắp những khu vườn hoa cỏ dại lãng mạn như anh vẫn hằng hình dung và mơ tưởng.

Nhưng hình ảnh người con gái ấy lại chiếm giữ hồn anh từng ngày. Anh không biết làm gì bây giờ nữa! Anh phải làm gì khi chính anh lại ôm ấp một tình yêu online nồng nàn êm dịu và mãnh liệt đến như thế!. Nó làm anh liên tưởng đến em, tới cơn mưa mùa hạ, tới những cánh phượng đỏ rực nơi sân trường vắng lặng. Em cũng cái tên một loài hoa thân thương và trìu mến ấy nhưng sao anh cứ cảm thấy trống vắng và cô đơn. Online! Vâng tình online!. Nhiều lúc anh nghĩ chẳng lẽ chúng mình cứ yêu online như vậy mãi sao!. Vậy thì có quá bất công cho tình yêu của chúng mình không?

Bình lặng trước biển anh nghĩ về những ngày đã qua, nghĩ về tình yêu của chúng mình, anh nhớ em nhiều lắm!. Thật nhiều và thật nhiều!. Nhớ em anh lại online trước biển, nhìn tấm hình mà em gửi tặng riêng anh ngày trước, rồi đọc lại mail của em, đọc từng chữ, từng chữ và từng chữ, cả chữ ký hình mặt cười và nụ hồng em gửi tặng anh cuối thư nữa, đọc xong vẫn chưa đỡ nhớ! Giờ làm sao đây! Thôi thì thinh lặng ngắm bình minh biển và online tâm sự cùng em vậy.

Không biết là nơi xa xôi ấy em đang làm gì, có nhớ đến anh, đến tình online của chúng mình không?. Chắc là nhớ rồi đúng không? Anh nhớ có lần em vẫn thường nói với anh là em lúc nào cũng "ngoan và nhớ" đến anh nhiều, và điều ấy làm anh thêm vững bước, thêm tự tin khi anh nhớ về em đấy. Anh cảm ơn em nhiều lắm cảm ơn vì đã dành cho anh những tình cảm chân thành và tuyệt vời như thế. Anh vẫn biết là em yêu anh nhiều nhưng em thương yêu à! Ở một khía cạnh nào đó anh nghĩ rằng chẳng lẽ chúng mình chỉ yêu online như vậy sao? Vậy thì tình yêu của chúng mình có quá lãng mạn xa rời với thực tế không? Điều này thật là bất công cho tình yêu của chúng mình quá, tình yêu không chỉ đơn thuần là những buổi trò chuyện online vui vẻ, những lá thư cùng những lời lẽ chân thành yêu thương trìu mến tha thiết mà tình yêu cần nhiều thứ khác nữa.

Em thương yêu!. Không biết từ khi nào anh lại có thói quen uống cafe và ngồi suy tư muộn, những lúc như thế này anh như lạc vào một thế giới khác, thế giới của sự yên tĩnh và trầm lắng. Anh nghĩ về gia đình, về bạn bè, về cuộc sống và cuối cùng là Bà Táo của riêng anh. Người đã lấy đi cả hồn anh, cả sự độc thân và cô đơn ngày nào của riêng anh. Giờ này em ở đâu! Em thật tàn nhẫn với anh biết bao! Sao không một lần đến cùng anh để xua đi trong lòng anh cái tĩnh lặng và nhớ nhung ấy!

Em biết không? Hoàng hôn biển nơi đây thật tuyệt, gió nhè nhẹ làm lay động từng đợt sóng xô bờ bọt tung trắng xóa, xa xa từng hàng dừa soi nghiêng ánh nắng hoàng hôn như làm duyên làm dáng trước biển Anh rất thích ngắm bình minh và hoàng hôn biển. Anh yêu cái hồn nhiên, ồn ào, sôi động của buổi bình minh và cái lặng lẽ, êm dịu của biển lúc hoàng hôn từ từ buông xuống. Cũng như anh mong muốn rằng tình online giữa chúng mình đã có một tình yêu online tuyệt với như thế thì kết thúc cũng tuyệt vời và hạnh phúc như thế!. “I Love You !”.

Anh cũng không biết là anh nói với em câu nói yêu thương ấy với em là lúc nào, nhưng hình như cảm giác của anh lúc ấy rất là chân thật và nghiêm túc. Bây giờ cũng vậy anh rất muốn một lần nữa anh lại nói với em lời yêu thương chân thành ấy và lần này anh sẽ nói điều này trước biển, anh muốn rằng biển sẽ là chứng nhân cho tình yêu của anh, cho tình yêu của chúng mình. Bà Táo ơi! Anh yêu Em!. Ông táo yêu bà Táo và nhớ bà Táo nhiều lắm, thật nhiều và thật nhiều đấy.

Người đàn ông chân thật của em !

Nhớ em...


Mới ngày nào em còn đang ở bên anh... mà bây giờ Anh với em hai phương trời cách biệt. Chẳng hiểu tại sao em lại ra đi vội vàng như thế. Sao em lại nỡ đành wên đi bao nhiêu ngày mơ mỘng và đầy kỷ niệm như thế?? Từ ngày em ra đi dến bây giờ.. anh vẫn thường ngồi một mình ôm lại những giây phút nồng thắm và hạnh phúc khi được ở gần em. em biết không.. anh đã ráng để quên em và không nhớ đến em nữa... nhưng càng muốn quên thì lòng lại càng suy nghĩ đến em nhiều hơn...và càng Nhớ đến em nhiều. Mất đi em... anh chã còn thấy gì vui nữa... Những ngày xa vắng em anh thấy đời mình quạnh vắng và mất mát rất nhiều.
Mỗi đêm anh đều thức để chờ phone em gọi đến. Dù biết rằng hy vọng rất nhỏ nhoi nhưng anh cũng cố chấp và vãn chờ đợi. Mỗi khi phone ring anh thật zui lém... nhưng lại càng thất vọng hơn khi người bên kia đầu Giây không phai là em. Tại sao em nỡ làm như thế? Không phải em đã Hứa là sẽ mãi mãi yêu anh và trọn đời sẽ bên cạnh để an ủi lúc anh không zui... Lo lắng quan tâm cho anh hay sao?? Tại sao em có thể quên mau như thế? Phải chăng duyên nợ dã sắp đặt mình như thế??
Dù em có quên...nhưng anh vẫn nhớ hoài. Làm sao mà quên được khi chúng ta đã trãi qua biết bao nhiêu là kỷ niệm. anh biết em sẽ không bao giờ quay lại nữa...Nhưng anh sẽ mãi mãi không thể Nào quên. anh vẵn hằng Nhớ đến em , từng giây từng phút từng giờ.... Hết ngày này sang tháng kia sang năm nọ...



Gặp LÀm chi khi mình không duyên nợ

Yêu làm gì khi tình lỡ cách xa

Nhớ Mà chi khi người ta quay bước

Để tim mình mãi mãi bị nát tan.

Chủ Nhật, 8 tháng 8, 2010

Điều ước giản đơn



Những lúc em buồn anh đến bên cạnh muốn cho em bờ vai.
Lúc em buồn anh tự trách mình chẳng che chở được em.
Những lúc em cười anh bỗng yêu đời thấy thương em nhiều hơn.
Ước mong thời gian sẽ đứng lại ngay khoảnh khắc này đây.

Chỉ cần được thấy em cười vui.
Thấy em bình yên là mọi buồn đau, mọi lo toan cuộc sống như dần tan biến.
Điều anh mong ước thật giản đơn.
Ước mong ngày sau dù đời buồn đau mình luôn sẽ gần nhau.
Hạnh phúc xa vời với biết bao người, với riêng anh thì không.
Bởi biết rằng anh luôn có em cùng chia xớt buồn vui.

Rồi thời gian sẽ trôi, dòng đời sẽ đổi thay nhưng tình yêu anh đã trao không thay đổi

Chỉ cần được thấy em cười vui.
Thấy em bình yên là mọi buồn đau, mọi lo toan cuộc sống như dần tan biến.
Điều anh mong ước thật giản đơn.
Ước mong ngày sau dù đời buồn đau mình luôn sẽ gần nhau.
Hạnh phúc xa vời với biết bao người, với riêng anh thì không.
Bởi biết rằng anh luôn có em cùng chia xớt buồn vui.
Anh mỉm cười vì anh biết rằng hạnh phúc chính là em.

Pé à!Đó là những điều ước của anh.Những khi pé buồn chỉ cần anh được ở bên cạnh pé, che chở cho pé, quan tâm và chia sẽ cùng pé. Và những khi pé cười anh bỗng cảm thấy yêu đời hơn và...và...anh thấy thương pé nhiều hơn

Thứ Hai, 2 tháng 8, 2010

Mãi yêu mình em!


Em yêu dấu,

Cũng giống như nhà thơ cần nguồn cảm hứng sáng tác để làm nên tác phẩm kiệt tác,

Anh cần em,.....

Cũng như người nghệ sĩ cần đến chủ đề cho tác phẩm nghệ thuật của mình,

Anh rất cần có em....

Cũng như thầy giáo luôn muốn các học trò của mình là những người trưởng thành và tiến bộ,

Anh rất cần có em....,

Cũng giống như người nhạc sĩ cần có chủ đề để tạo một bản nhạc giao hưởng du dương lưu truyền muôn thuở.

Anh rất cần em....

Bởi vì nếu thiếu vắng em, cuộc sống anh thực sự không còn nguồn cảm hứng, chẳng có tác phẩm nghệ thuật nào có thể thỏa mãn được ánh nhãn quan của anh, và chẳng còn ai được xem là vĩ nhân để anh khâm phục và tôn kính, và cũng chẳng có bản nhạc du dương nào có thể ru ngủ được thời gian vô giá của lòng anh. Cuộc sống của anh chỉ tồn tại một màu xám đục chứ chẳng phải là thứ ánh sáng huyền diệu muôn màu muôn vẻ và anh sẽ chẳng còn là chính mình nữa.

Trước đây, anh chưa từng sử dụng những lời lẽ chuẩn mực nhất để bộc lộ tình cảm mà anh đã dành cho em, và những tình cảm thầm kín nhất mãi vẫn được khóa chặt trong thâm tâm sâu thẳm của trái tim anh. Và chẳng còn gì hơn qua lá thư này, anh muốn thổ lộ với em tình yêu thầm kín và sự hy sinh vĩnh hằng mà anh chỉ dành riêng cho em.

Yêu em mãi,

Ngày không em...


Từ ngày em ra đi
Anh hay ngồi lặng lẽ
Có cái gì nhè nhẹ
Khe khẽ luồn vào tim
Xa nhau mãi kiếm tìm
Gần nhau thì gây gổ
Chuyện tình yêu ngây ngô
Tới giờ anh vẫn nhớ
Đêm một dòng trăng vỡ
Ngày chờ lá vàng rơi
Chỉ cần thấy em cười
Anh thấy lòng hạnh phúc
Thương Ngưu Lang, nàng Chúc
Em cứ than thở hoài
Nhưng giờ liệu có ai
Khóc tình ta ly biệt
Mây chiều như da diết
Lối chiều như bâng khuâng
Mây lớp lớp tầng tầng
Lệ sâu rơi lặng lẽ....

Ly cafe nhat mau


1. Người khách tình cờ

Tôi biết đến quán cà phê này do một người bạn giới thiệu. Đó là một nơi khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, nơi tôi cảm thấy yên bình cũng như thanh thản trong tâm hồn vốn mệt mỏi với công việc từ lúc bình minh chào ngày mới.

Tôi bắt đầu để ý đến cô gái trẻ ngồi ở bàn đối diện khi cô ta đi một mình vào quán nhưng anh nhân viên lại đem ra hai ly nước. Một ly cà phê sữa cho cô và một ly đen đá ít đường cho người- nào- đấy sẽ ngồi ở chiếc ghế đối diện. Có lẽ, cô ấy đang chờ một người bạn nào đó, là bạn trai chăng? Phải rồi, vì hôm nay là cuối tuần mà! Các cặp tình nhân trẻ thì thường hay hẹn hò ở các quán cà phê lãng mạn vào dịp cuối tuần. Bỗng nhiên tôi phì cười, không hiểu sao tôi lại bắt đầu có sở thích để ý chuyện người khác. Phải chăng vì đôi mắt buồn trên gương mặt lạnh lùng của cô gái trẻ có một sức hút mãnh liệt với tôi?

Anh nhân viên trong quán tiến đến gần chỗ ngồi của cô , mỉm cười nhìn cô rồi hỏi:

- Tuần này của hai anh chị thế nào?
+ Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên.

Cô gái trẻ vẫn chắp tay vào nhau, mỉm cười rồi nhẹ nhàng đáp trả. Vậy ra, tôi đã đoán đúng. Cô ấy đang chờ người yêu. Và hai người họ là khách quen của quán cà phê này
Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi nóng lòng muốn xem mặt anh chàng người yêu tốt số ấy là ai, nhưng vẫn không thấy anh ta đến. Đàn ông con trai mà lại để người yêu mình chờ đợi mỏi mòn như thế, thật không lịch sự chút nào.

Cô gái trẻ từ nãy giờ vẫn chăm chú nhìn vào màn hình di động trên tay, lâu lâu lại khẽ cười, nhưng đôi mắt vẫn đượm một chút gì đấy buồn và day dứt. Thỉnh thoảng cô liếc nhìn ly cà phê đen như màu mắt đang từ từ nhạt màu đi khi đá dần tan ra. Thời gian làm nhạt phai mọi thứ...?

Rồi tôi bỡ ngỡ khi cô gái trẻ gọi tính tiền và bước ra cửa, anh nhân viên buông một câu chào khó hiểu :

- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..

Tôi vẫn tròn xoe đôi mắt và cố gắng hiểu những gì đang diễn ra. Cô gái bỗng quay lại nhìn vào mắt tôi rồi mỉm cười. Có lẽ cô ấy đã biết có một kẻ tò mò đã trộm nhìn mình từ nãy đến giờ.

2. Nhân viên lâu năm

Tôi làm part-time cho quán cà phê này từ khi là sinh viên năm nhất. Tôi thích làm vào buổi tối, nhất là cuối tuần, khi những cặp tình nhân chọn nơi đây làm điểm hẹn hò, tôi đã chứng kiến được những chuyện tình lãng mạn, hài hước, và cả đau đớn nữa..

Vẫn như mọi buổi tối thứ bảy, cô gái ấy đến cùng với người yêu của mình. Tôi lập tức pha nước cho cả hai, như thường lệ, anh- cà phê đen và cô- cà phê sữa. Đã lâu rồi tôi không được nói chuyện với anh. Anh ấy là một người vui tính, nhưng rất điềm đạm và cư xử lịch thiệp, cũng như chiều chuộng người yêu mình hết lòng.

Tôi đặt ly cà phê sữa cho cô, và ly cà phê đá cho anh. Tôi vẫn pha cho anh nhiều cà phê hơn những người khách khác - vì anh là một người khách đặc biệt của quán chúng tôi.

- Tuần này của hai anh chị thế nào? - Tôi hỏi một câu quen thuộc như thường lệ. Thường thì anh sẽ là người trả lời. Nhưng bây giờ thì không.
+ Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên - Cố ấy mỉm cười nhìn tôi và đáp trả.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi để ý có một vị khách ngồi gần cửa sổ suốt từ nãy đến giờ vẫn nhìn chăm chăm vào hai người họ. À không, chính xác là vào cô ấy. Cô đang mở điện thoại di động và xem lại hình ảnh hoặc tin nhắn gì đấy - tôi đoán thế - có lẽ là những tin nhắn của anh và hình hai người chụp bằng máy di động.

Khi ly cà phê đen của anh đã tan hết đá. Cô gọi tính tiền và bước ra cửa. Tôi mỉm cười chào hai người :

- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..

Cô nhìn về phía cửa sổ, mỉm cười với vị khách đang tròn xoe đôi mắt vì câu chào của tôi. Tôi không mấy ngạc nhiên, vì luôn có những vị khách tò mò về câu chuyện tình yêu của hai người họ.

3. Cô gái trẻ

Tôi và anh là bạn thân từ nhỏ. Đến hết năm cấp 3, chúng tôi quen nhau và hạnh phúc đến tận bây giờ. Nửa năm trước, anh dắt tôi vào một quán cà phê khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, làm thanh thản và dịu mát tâm hồn tôi. Khi tôi và anh cãi nhau, chúng tôi thường đến quán cà phê này, và sau đó thì lại làm lành với nhau, rất dễ dàng.

Sau một thời gian lui tới quán cà phê này vào mỗi tối cuối tuần thì chúng tôi đã trở thành khách quen của quán. Anh bắt chuyện với một nhân viên trạc tuổi chúng tôi, cậu ấy có vẻ thích cách nói chuyện của anh, và sau đó thì ba chúng tôi quen nhau.

Hôm nay, tôi lại đến đây cùng với anh. Tôi không cần gọi nước vì khi thấy chúng tôi, cậu nhân viên ấy sẽ biết mình nên pha nước gì. Ly cà phê đen cho anh lúc nào cũng được pha với rất nhiều cà phê, và chỉ bỏ một ít đường, vì anh thích uống như thế, cậu nhân viên cũng biết như thế.

- Tuần này của hai anh chị thế nào?- Cậu ấy hỏi chúng tôi một câu hỏi quen thuộc như thường lệ. Nếu như mọi khi, tôi sẽ để anh trả lời. Nhưng bây giờ thì không.
+ Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên… - Tôi trả lời cậu ấy thật tự nhiên...
Một tiếng đồng hồ trôi qua, vị khách ở bàn đối diện gần cửa sổ vẫn nhìn vào tôi chăm chăm từ nãy giờ. Tôi cười nhạt, chẳng để tâm nữa, rồi lại mở di động và đọc những tin nhắn của anh từ nửa năm trước. Bây giờ, anh không còn nhắn tin cho tôi nữa, nhưng đọc lại những tin nhắn của anh, tôi vẫn cảm thấy hanh phúc. Mỗi khi chúng tôi giận nhau, anh luôn nhắn tin làm lành trước, và khi kết thúc một tin nhắn, anh thường để câu này vào cuối tin. "Hãy yêu anh như thể hôm nay là ngày cuối cùng ta bên nhau, em nhé..!"

Tôi nhìn ly cà phê đen đang dần đổi màu, với lớp đá đã tan thành nước ở phía trên, anh vẫn không uống dù chỉ một ít cùng tôi. Tôi thấy đắng ở cổ, nhưng vẫn cố kìm nén để nước mắt không rơi, vì tôi không muốn anh nhìn thấy tôi khóc.

Khi tôi gọi tính tiền và bước ra cửa, cậu nhân viên mỉm cười chào chúng tôi :

- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..

Thường thì anh sẽ quay lại và nói với cậu ấy rằng "Tất nhiên rồi! Vì chúng tôi là cặp tình nhân hạnh phúc nhất thế gian này…" Nhưng hôm nay, anh vẫn không nói gì.

Vị khách ở gần cửa sổ vẫn cứ nhìn hai chúng tôi. Tôi mỉm cười với ông ta rồi bước ra khỏi quán, hoà vào dòng người tấp nập ngoài kia, với những tiếng xe cộ réo lên inh ỏi, những ngọn đèn đường làm mắt tôi nhạt nhoà đẫm lệ…
Cuối cùng thì, tôi vẫn phải khóc, vì nhớ anh... Một người đã ra đi vĩnh viễn từ nửa năm trước.

Thứ Hai, 26 tháng 7, 2010

Chuyện tình chuồn chuồn


Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?" Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng"

Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng"

Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.

Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.

Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.

Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.

Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"

Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!"

Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: " Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."



Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ .... Có cánh chuồn nào trên vai bạn không ?

Thứ Hai, 5 tháng 7, 2010

Tình đơn phương


Tôi yêu em thế nào tôi chẳng biết
Thấy nhớ nhung vây quấn lấy hồn tôi
Gặp được em mà trái tim loạn nhịp
Chảng thổ lộ được hết lời thương yêu
Tôi yêu em tình đơn phương là thế
Yêu mặn nồng nhưng chẳng dám thành câu
Tôi chỉ sợ nụ cười rạng rỡ ấy
Sẽ tắt hẳn trên đôi bờ môi xinh.

Thứ Hai, 28 tháng 6, 2010

Nếu...Thì...

Nếu như em là sắt
Thì anh là cacbon
Dẫu dài ngắn vuông tròn
Vẫn sắt son trong một
Nếu như em là cột
Anh xin làm căn nhà
Dù bão tố phong ba
Vẫn ôm em che chở
Nếu như em là phở
Thì anh là nước lèo
Đời có cuốn vèo vèo
Ta bên nhau em nhỉ
Nếu như em là chỉ
Anh lại biến thành kim
Dù kim có khó tìm
Dù chỉ gầy dễ đứt
Giả như em sợ tối
Anh sẽ là ngọn đèn
Dù dầu đắt xăng lên
Anh vẫn luôn tỏa sáng
Còn nếu em là ván
Anh sẽ xin làm đinh
Đóng một triệu chuyện tình
Cũng không khi nào hết
Nếu em làm biển biếc
Anh làm sóng bạc đầu
Dù tận dưới lòng sâu
Cũng ngoi lên mặt biển.

Thứ Bảy, 26 tháng 6, 2010

Tôi đi tìm cái nửa của tôi



Tôi đi tìm cải nửa của tôi
Nhưng tìm mãi đến bây giờ không thấy
Tình yêu của tôi ơi? Em là ai vậy?
Sao để tôi tìm, tìm mãi tên em
Chiều dần buông, thành phố vào đêm
Sân cỏ, đường cây từng đôi ríu rít
Họ may mắn hơn tôi, hay họ không biết
Nửa của mình hay nửa của ai?
Tôi đi tìm cái nửa của tôi
Và có thể suốt đời không tìm thấy
Nên chẳng còn em tôi đành sống vậy
Không lấy nửa của ai làm nửa của mình
Cái na ná tình yêu thì có trăm ngàn
Nhưng đích thực tình yêu chỉ có một
Nên nhiều lúc nhầm tưởng mình đã gặp
Nửa của mình nhưng nào phải của mình đâu
Không phải của mình, chẳng phải của nhau
Thì thượng đế ơi, đừng bắt tôi lầm tưởng
Bởi tôi biết khổ đau hay vui sướng
Là đúng sai trong tìm nửa của mình
Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm
Và có thể trên đời này đâu đó
Em cũng đi tìm, tìm tôi như thế
Chỉ có điều ta chưa nhận ra nhau.

Trải nghiệm với tình đầu



Trong cuộc đời, mỗi con người được nhận rất nhiều tình cảm. Tình cảm nào cũng thiêng liêng, cao quý và có giá trị. Song có lẽ, mối tình đầu luôn để lại những dấu ấn, kỷ niệm khó phai nhòa nhất, dù thời gian có bạc màu.
Tình đầu thường không đến chóng vánh, không phải là tiếng sét ái tình, không phải là những tình cảm xuất phát từ “cái nhìn đầu tiên”. Mối tình đầu bước chân vào cuộc sống của ta nhẹ nhàng như những làn gió. Để rồi một lúc nào đó, bất chợt ta bắt gặp cái nhìn đắm đuối, cử chỉ ngây ngô, một món quà giấu vội. Đó thường là nguồn cội của tình cảm nồng thắm ban đầu.
Tình đầu là khi những ngón tay của bạn lần đầu tiên được lấp đầy bởi những ngón tay của người khác. Lúc đó bạn mới chợt hiện cảm giác thiếu thiếu bấy lâu và cảm giác vũng chắc, ấm áp cho những ngón tay mình. Để rồi sau những phút giây đầu ngượng nghịu, những ngón tay bạn ban đầu quen tìm đến những ngón tay thô ráp kia để được sưởi ấm, yêu thương.
Tình đầu là cái ôm đầu tiên khi bạn đang khóc, cảm giác được thỏa sức khóc trên vai người khác mới thật dễ chịu, ấm áp làm sao. Lúc đó bạn biết chắc chắn rằng cho dù lúc này thế giới có đổ ập xuống, bạn vẫn không phải là kẻ cô đơn. Vẫn có người bên bạn, chia sẽ những phút buồn vui cay đắng với bạn.
Và rồi tình đầu là nụ hôn vội, ngượng ngùng, vụng về, cũng là giây phút thăng hoa nhất trong cuộc đời của mỗi con người. bạn nhận thấy đôi môi mình tê tê, lòng mình lâng lâng theo cánh gió. Để rồi mãi sau đó, bạn mới cảm nhận được vị ngọt ngào, nồng thắm của tình yêu. Sau này có thể bạn sẽ có nhiều nụ hôn khác với những cảm nhận và hương vị khác nhau. Nhưng cảm giác tê tê, lâng lâng đó sẽ mãi không bao giờ quay trở lại.
Tình đầu luôn đẹp bởi nó ẩn chứa những cảm xúc mới lạ ban đầu, hồn nhiên, e ấp, ngại ngùng mà luôn nồng cháy. Lúc đó bạn sống trong cảm giác khám phá, phát hiện và tìm kiếm. Bởi thế mà đó là tình cảm đáng nhớ, đáng yêu nhất trong suốt cuộc đời. Đọc những dòng cảm xúc này, những ai sắp yêu xin hãy mở lòng mình đón nhận. Để rồi sau đó bạn sẽ có những giây phút lãng mạn, tuyệt vời hơn thế này rất nhiều. Với ai đã trải qua mối tình đầu, có thể bài viết này gợi lại cho bạn cảm giác buồn, cảm giác vui, song một điều chắc chắn rằng nó sẽ giúp bạn nhớ lại những giây phút rung động đầu đời.
Và những người đang sống trong mối tình đầu, hãy biết trân trọng, nâng niu, cảm nhận nó, để rồi đó sẽ là những tháng ngày đáng nhớ nhất trong suốt cuộc đời.

Vì sao mang tên em…



Đời anh bao phủ một màu đen u tối
Những lúc đêm thâu, gào thét nhớ ai buồn
Cuộc gặp gỡ yêu đương người đã khuất
Chẳng ai còn nhớ đến nỗi đau thương
Tôi gặp em vào một ngày đông giá
Không có tùng dương, hoa tuyết rơi bên hè
Tôi gặp em khi ngoài trời mưa bụi
Hay mắt em ướt đẫm lệ nhòe
Tôi đã mơ nhiều đêm về người ấy
Em ban cho tôi những cử chỉ ngọt ngào
Tôi không biết tên em, ừ chẳng biết
Nên tên em là một ánh sao
Em không biết đến tên em đâu nhỉ?
Anh cũng chẳng hay nó có thật hay không
Thôi anh đặt cho em, ngôi sao DÁNG NGỌC
Cho người yêu anh được vui lòng
Tôi đâu ngờ tên em lại như thế
Đâu có ngờ ngọc dẽ vỡ em ơi
Trên trời cao bỏ lại một mình tôi…

Thứ Sáu, 25 tháng 6, 2010

Hỏi thế gian??? Tình yêu là gì???



Một chàng trai đưa cô bạn gái thân vào quán uống nước.Sau khi người phục vụ đặt hai cốc nước trắng lên bàn và đợi thì cô gái chợt đặt ra một câu hỏi:

- Đố bạn " Tình Yêu " là gì ?

Chàng trai mím cười quay sang cô phục vụ và nói:

-Chị cho em một ấm trà, một cốc cà fê đen, một cốc cà fê sữa, một ly rươu vang và một ly sâm panh.

Sau khi mọi thứ đã được mang ra, chàng trai lấy ấm trà và uống chén đầu tiên.

Anh ta nói:

-Tình yêu như ấm trà này. Khi ta uống nước đầu sẽ rất đậm đà, nước thứ hai sẽ dìu dịu thanh thanh. Còn nươc thứ ba thì sao ?

Tình yêu không như ấm trà này bởi sau nước thứ ba ấm trà sẽ không còn hương vị ban đầu.

Anh ta lại nhấp một ngụm cà fê đen và nói:

-Tình yêu mang hương vị của cốc cà fê này, lúc đầu có thể phải trải qua vị đắng nhưng dần dần vị ngọt và thơm sẽ ngấm dần vào mỗi người.

-Nhưng tình yêu không như cốc cà fê sữa. Uống cà fê sữa ta sẽ cảm thấy ngay vị ngọt, vị ngọt của nó đến rất nhanh và đi rất nhanh. Còn tình yêu không như vậy.

Dứt lời anh ta đổ cốc cà fê ấy đi và nói:

-Tình yêu như ly rươu này, nó thật nồng nàn, ấm áp và êm đềm.

Anh ta lại uống ly sâm panh

-Không ! Tình yêu không thể là thứ nước khai vị chua loét này được.

Chàng trai lo lắng vì không tìm được câu trả lời. Bất chợt anh ta nhìn thấy cốc nước trắng trên bàn. Anh ta reo lên.

Đúng rồi, hãy nhìn cốc nước kia, nó thật tinh khiết và giản dị. Rượu cà fê và trà cũng phải bắt nguồn từ nước. Tình yêu cũng như vậy, cái nồng nàn, ngọt ngào, êm đềm và cay đắng cũng phải xuất phát từ lòng chân thành và những điều giản dị nhất. Bạn ạ !

Tình yêu là cốc nước trắng.

Cô gái ngồi im, đôi mắt mở to. Và rồi cô từ từ nhấc ly nước lên và từ từ đặt vào tay chàng trai.

Chàng trai đã hiểu rằng, anh ta đã có một câu trả lời đúng...

10 cách để vượt qua một cuộc chia tay

Mặc dù bạn không giữ lại bất kỳ quan hệ nào đối với người tình cũ, nhưng điều quan trọng là vẫn giữ trong bạn một trạng thái tình cảm và mối quan hệ tương lai tốt đẹp để bạn có thể vượt qua được sự chia tay nếu có thể. Dưới đây là một số đề nghị khi bạn quá gần rừng không thể nhận ra cây.

1, Không nên "trả đũa". Ngay cả khi bạn tình của bạn đã lừa dối bạn, việc bỏ thời gian để hy vọng trả thù chỉ hạ gục ý chí cá nhân của bạn thôi.

2, Không nên lưu giữ những thứ làm ghi nhớ. Kể cả những gì trên mạng. Ví dụ, hãy xóa tất cả những gì thuộc về người đó trong danh mục những người tri kỷ của bạn.

3, Không nên tìm cớ để liên lạc hay gặp lại người tình cũ của bạn. Ðiều này bao gồm việc không nên mang trả những vật cá nhân vì đó có thể là cái cớ để bạn gặp lại người tình cũ.

4. Ðừng sợ cô đơn. Hãy bỏ thời gian để hiểu được những gì đã xảy ra và từ đó tăng thêm nghị lực về tình cảm.

5. Ðừng sống trở về quá khứ. Hãy bỏ thời gian để hiểu rằng những gì đã xảy ra thì không phải là một sự ám ảnh hay day dứt trong quá khứ.

6, Ðừng cố gắng quan hệ với một người khác trong thời gian bạn còn trong tình trạng phản ứng. Nếu như bạn quan hệ với người khác quá sớm sau khi chia tay thì bạn sẽ phải đối mặt với một mớ các vấn đề tình cảm trong quan hệ mới này.

7, Cất đi tất cả, không vứt bỏ. Hãy cất đi những hình ảnh, vật kỷ niệm từ khi bạn còn đang yêu nhau. Không nên vứt bỏ trừ khi đó là một cuộc chia tay thật tồi tệ. Sau này bạn sẽ muốn giữ lại vài thứ.

8, Hãy ghi nhận việc hẹn hò với người mình yêu. Liệu bạn vẫn thực sự hẹn hò với người mà mình hoàn toàn không ưa thích, người đó không quan tâm đến sở thích và phong cách sống của bạn. Chuyên viên phân tích về các hình thức hẹn hò của các đôi tình nhân đánh giá mối quan hệ của bạn và mách bảo cho bạn biết được điều gì làm cho bạn cảm thấy thực sự hạnh phúc.

9, Hãy tha thứ cho chính mình. Bạn đã nói hay làm điều gì mà sau này cảm thấy ân hận. Rất dễ dàng tự trách mình. Bạn không thể đi ngược để thay đổi quá khứ, nhưng bạn có thể học hỏi được từ những lỗi lầm đó và tha thứ cho chính mình.

Tha thứ cho người tình của mình. Tha thứ là sự lựa chọn, không phải tình cảm. Tha thứ không có nghĩa là quên hết và sống lại với người tình của mình. Ðôi khi tha thứ là ra quyết định cắt bỏ những tổn thất và bỏ đi.

Thứ Sáu, 18 tháng 6, 2010

Mắt cay, giọt buồn, phố vui cùng ai…



Em thân yêu! Vậy là chúng mình cũng đã xa nhau một thời gian. Lời yêu đó vẫn còn trong anh, tình yêu đó vẫn ngập tràn, anh vẫn bước đi trên con đường mà chúng mình đã từng qua, vẫn dang tay đón những hạt mưa trong lành.
Chỉ duy nhất một điều đã đổi khác đó là không có em. Em đã đi, đãchonj cho mình một con đường danh vọng, đã phụ bạc lại tất cả tình cảm của anh. Chỉ có anh vẫn mãi miết bước đi trên con đường đó, để nghe cô đơn thẫm đẫm trong lòng, để được khóc, được là mình với những gì mong manh nhưng hạnh phúc.
Còn nhớ không em? Lần đầu tiên mình gặp nhau, cùng chung một lớp, anh đã “kết” mái tóc của em, nhớ nụ cười của em đã theo anh vào trong giấc ngủ, nhớ chiếc xe đạp cộc cạch ngày ngày đưa em đến trường…
Chúng ta đã cùng nhau đi được 2 năm của một chặng đường, đã cùng mơ về một mái ấm, với nhiều dự định và mơ một Phước Thịnh của chúng mình, đã vạch ra cho chúng mình nhiều kế hoạch 2 năm. Mà 2 năm lần thứ nhất là cả hai cùng ra trường ổn định công việc và cuộc sống. Đến lúc đó “sẽ là một đám cưới phải không em”
Giờ đây, khi 2 năm lần thứ nhất của chúng mình sắp hoàn thành, chỉ chờ ra trường nữa vậy mà em lại ra đi, lại phũ phàng gạt đi tất cả, cả tình yêu, cả những gì hạnh phúc nhất để tìm cho mình con đường mang lại cho em danh vọng. Anh biết trách ai bây giờ??? Trách em vì em rũ bỏ tình cảm chúng mình sao??? Không thể em à, không ai có thể cấm một con người đã phũ phàng tất cả để theo người khác có cuộc sống hơn anh, em đã xa anh, đã chọn cho mình một người con trai có thể mang lại cho em hạnh phúc hươn anh. Còn anh vì yêu em rất nhiều anh cũng mong em có được điểu em muốn cho dù xa em anh không còn là anh nữa. Tất cả đều có bắt đầu và kết thúc phải không em? Tình yêu của em cũng vậy, không đủ mạnh mẽ để vượt qua cám dỗ của cuộc đời, chỉ có anh vẫn mãi day dứt vì một tình yêu không trọn. Cầu cho em hạnh phúc, đạt được danh vọng của mình có như vậy sự hy sinh của anh mới không là vô nghĩa em nhé! Anh sẽ tiếp tục bước đi trên con đường của mình, không có em nhưng anh tin rồi gió lại thổi, bầu trời lại thoáng đãng, sau cơn mưa anh sẽ lại là anh, lại nói, lại cười…lại bắt đầu một tình yêu mới. Anh tin, tin một ngày mình sẽ hạn phúc vì cuộc sống có nhân quả, ở đâu đó trong cuộc đời vẫn có một nửa dành cho anh.

Anh vẫn một mình dạo bước dưới mưa


Anh vẫn một mình dạo bước dưới mưa
Trên những con đường và thảm cỏ ngày xưa
Vẫn còn đây dấu ấn của một thời
Cả bước chân em nhẹ nhàng khua lướt cỏ
Vẫn còn đây dẫu mưa gió phủ dần
Không có em anh không gì tan biến cả
Quá vội vàng em đã bỏ anh
Chỉ có em một mình em trốn chạy
Dẫu cuộc vui vừa mới bắt đầu
Anh có trách đâu chỉ cần em nhẹ bước
Đã có gì ràng buộc giữa đôi ta
Sao không nói gì dù chỉ trong chốc lát
Để cho lòng thanh thản lúc em đi
Để cho anh không còn hy vọng gì
Và nữa cho anh trao trả lại
Nụ hôn đầu em lỡ tặng cho anh.

Sao anh không ở bên em???



Cô gửi cho anh một tin nhắn : Nếu như trong nhà nghèo túng chán nản đến mức chỉ có một bát cháo cho hai chúng ta. Anh sẽ đem chút cháo trong bát ấy cho em ăn chứ ?. Anh trả lời : Vậy mà cũng phải nói sao? Nhưng anh cho rằng một người con trai yêu một người con gái một cách chân chính thì sẽ không để cho người con gái mình yêu phải sống như thế. Cô trả lời : Nhưng có một người trả lời thế này. Anh ta nói, không ! anh sẽ đem hết phần cháo cho cô ấy ăn. Đoạn đối thoại ấy có phải sẽ cảm động được mọi cô gái.
Em không biết, nhưng em bị nó tác động rất sâu sắc. Anh trả lời : Nói như thế, nếu đến bát cháo kia cũng không có, thì anh ta sẽ làm thế nào. Hoặc là nghĩ đến việc bát cháo ấy cô kia ăn rồi, nhỡ vẫn cảm thấy đói thì sao. Cô vẫn cho rằng anh nên trả lời giống như chàng trai kia : Không ! anh sẽ nhường bát cháo ấy cho em ăn, đó mới là thực sự hoàn mỹ, mẫu mực, mới là đáp án duy nhất. Nhưng vì anh không trả lời vấn đề theo phương án ấy, anh và cô lưng dựa lưng suốt một đêm, anh mấy lần muốn ôm cô ngủ đều bị cô cự tuyệt.
Trời có lúc không thuận theo lòng người

Sau này, đến một thời điểm, do nhiều nguyên nhân, anh và cô lâm vào tình cảnh giống như thế, hai người khó khăn đến mức chỉ có một bát cháo. Hôm đó, anh nhẹ nhàng để lại một lời nhắn : Em yêu, em ăn đi, bát cháo trên bàn là dành phần em, anh ăn xong rồi. Cô ăn hết bát cháo, rồi nghỉ ngơi . Anh từ bên ngoài trở vào, mang cho cô xiên thịt dê mà cô thích ăn, hoa quả, trà sữa.

Anh nói với cô : Anh đã tìm được một công việc tạm thời, số tiền này, là ông chủ ứng trước tiền lương cho anh. Nói xong còn đưa túi tiền sáng choang ra trước mặt cô. "Em yêu cứ ăn tự nhiên, anh đã ăn ở bên ngoài rồi". Xong rồi anh làm điệu bộ tinh nghịch. Trong những ngày khốn khó nhất ấy, cô vẫn có được hạnh phúc vui vẻ, còn thì anh dường như làm việc vất vả nên sức khoẻ có phần giảm sút. Thời gian sau, anh ổn định được công tác, họ tràn đầy hạnh phúc khát khao hướng về một tương lai tốt đẹp.


Cô thích xem tivi, bản tin trên tivi nhiều năm trước đã từng phát đi một sự kiện chấn động, một người mẹ và con trai bị chôn dưới lớp đất đá, lúc sữa người mẹ bị đứa con uống cạn, người mẹ đã tự cắn mách máu trên tay, dùng máu tuơi của chính mình nuôi con trai, vài ngày sau, mọi người cuối cùng cũng dọn được đống đất đá cứu hai mẹ con, người mẹ đã cạn máu mà lìa xa cõi đời, trên khoé miệng đứa trẻ vẫn còn đọng lại máu tươi của người mẹ cùng với nụ cười hồn nhiên, hai má đỏ hồng như có được một cuộc sống mới .

Cô hỏi anh : nếu như hai chúng ta cùng bị đè dưới đống đất đá ấy, anh có giống như người mẹ kia dùng máu cứu sống em không ?Anh sau câu nói của cô có một chút xúc động. Anh nói với cô : Em chưa già mà đã có cái ý nghĩ như thế sao? Em là người phụ nữ của anh, anh sẽ làm tất cả để cho em được hạnh phúc, bất luận là lúc cuộc sống và an toàn của em bị đe doạ, anh sẽ làm tất cả để bảo vệ cho em. Em là người anh yêu nhất, anh cũng sẽ không cho phép em có thứ suy nghĩ như thế, em yêu ạ.
. Cuối tuần, một buổi sáng đẹp trời, trên con đường về nhà sau khi mua thật nhiều đồ ăn, quần áo mà cô thích, anh dắt tay cô vui vẻ dạo phố. Hai con người nhỏ bé hạnh phúc ấy chỉ cần băng qua một ngã tư nữa thì có thể đến được tổ ấm tình yêu mà mình xây đắp, là thiên đường nhỏ hạnh phúc của họ . Anh một tay nắm tay cô, một tay xách đồ vừa mua, anh đi trước, cô đi sau, hai người đang ở vạch sơn chuẩn bị qua đường, đột nhiên có một chiếc xe lao đến từ phía sau cô - cô chỉ cách anh một bước chân.

Chớp mắt nữa thôi, chiếc xe sẽ tông vào cô. "Ầm" cái tiếng chát chúa ấy là tiếng tông của chiếc xe ô tô. Tất cả đều đột ngột, người bị đâm đã văng cách xa hai mét, máu lênh láng trên đường. "Không! không phải" tiếng kêu kinh hãi đến từ phía cô, tiếng gào thét thê lương đập vào màng nhĩ của những người xung quanh. Cô biết rằng người bị chiếc xe đâm đáng ra sẽ là cô, chỉ chớp mắt như thế người bình thường sao có thể thể kịp phản ứng, anh vội vàng đẩy cô ra, chính mình ngã trong vũng máu.

Cô bổ nhào xuống bên anh mà khóc, trên người anh toàn là máu, cô hét to gọi tên anh, mọi người xung quanh nói không thể làm gì được nữa rồi, họ đã thử nhưng anh không còn thở nữa. Cô không tin, tiếp tục gọi tên anh, điều kỳ diệu sảy ra khi đôi mắt anh hé mở, nhìn cô, bình thản mỉm cười, rồi vĩnh viễn nhắm mắt. Anh đang ở tận cùng của sự sống, dù vẫn đang đau đơn giãy giụa, vẫn cố gắng dùng chút khí lực cuối cùng chứng kiến người mình yêu nhất được bình yên vô sự, rồi mới yên tâm ra đi. Đó là ngày mưa nhiều, bên ngoài tràn ngập hơi ẩm, nước mưa kết thành một đám sương mù giày đặc đất trời.

Trong lúc thu xếp lại những kỷ vật của anh cô phát hiện ra một tờ giấy chứng nhận bán máu, trên đó viết tên của anh. Điều kỳ lạ là từ trước tới nay điều này cô chưa bao giờ biết. Anh trong một tháng liên tiếp bán máu đến 3 lần, cô vẫn nhớ rõ những ngày tháng gian khó nhất của hai người họ, cô đã hiểu ra tại sao sức khoẻ anh trong khoảng thời gian ấy suy kiệt đến vậy, cô hiểu hàm ý trong câu anh nói "tiền lương ứng trước", cô hiểu ra rằng anh đã dùng máu để đổi lấy tiền mua cho cô những đồ ăn cô thích.

Trong lúc tiếp tục thu xếp kỷ vật cô phát hiện ra một mẩu báo, phát hiện bất ngờ này lập tức làm cô kinh ngạc, người mẹ vĩ đại chính là mẹ của anh, đứa trẻ may mắn giành lại được cuộc sống chính là anh. Nhưng anh đã đem cái may mắn ấy cho cô. Cô nước mắt dàn dụa...

Anh Thân Yêu Sao Anh Không Ở Bên Em

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Anh từng nói khuôn mặt em đẹp nhất trên đời

Sao anh nỡ để em cô đơn trong héo hắt mà không nhìn em đến một lần

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Anh nói rằng đem em đi du ngoạn một vòng quanh quả đất

Lời anh hứa vẫn chưa kịp làm, hay đổi thành yêu em một vạn năm đi?

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Anh nói rằng mãi mãi không bao giờ để em đau khổ

Anh đi rồi còn mình em trong thành phố hoang tàn.

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Anh nói rằng chiều chuộng em, em đau, em cười, em hôn, em yêu, yêu em vô hạn

Anh có phải đã bị câu nói đẹp đẽ của thiên đường phồn hoa kia lừa dối

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Em đã bởi người thương mà tiều tuỵ mất đi tiếng nói

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Em đã đợi anh đến quên cả thứ gọi là giấc ngủ

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Em nước mắt nhạt nhoà vì anh không trả lời tin em

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Em đã mặc chiếc váy cưới màu trắng đợi anh đến dắt tay

Thứ Hai, 7 tháng 6, 2010

Lời nói dối...của em...

Ngày xưa, có một chàng trai yêu tha thiết một người con gái. Chàng trai lãng mạn gấp 1000 con hạc giấy làm quà tặng người yêu. Lúc ấy, anh chỉ là một nhân viên quèn, tương lai không quá sáng sủa, nhưng anh và cô gái ấy, họ đã rất hạnh phúc. Cho tới một ngày…

Người con gái nói với anh rằng cô sẽ đi Paris. Không bao giờ trở lại. Cô còn nói không thể tưởng tượng được một tương lai nào cho cả hai người. Vì vậy, hãy đường ai nấy đi, ngay lúc này… Trái tim tan nát, anh đồng ý.

Khi đã lấy lại được tự tin, anh làm việc hăng say ngày đêm, không quản mệt nhọc cả thể xác lẫn tinh thần chỉ để làm một điều gì đó cho bản thân. Cuối cùng với những nỗ lực phi thường và sự giúp đỡ của bạn bè, anh thành lập được công ty của riêng mình.

“Tôi phải thành công trong cuộc sống” - Anh luôn tự nói với bản thân - “Và sẽ không bao giờ thất bại trừ phi không còn cố gắng”.

Một ngày mưa, khi đang lái xe, anh nhìn thấy đôi vợ chồng già đang đi dưới mưa cùng chia sẻ với nhau một chiếc ô mà vẫn ướt sũng. Chẳng mất nhiều thời gian để anh nhận ra đó là bố mẹ bạn gái cũ của mình.

Trái tim khao khát trả thù mách bảo anh lái xe chầm chậm bên cạnh đôi vợ chồng để họ nhìn thấy mình trong chiếc ô tô mui kín sang trọng. Anh muốn họ biết rằng anh không còn như trước, anh đã có công ty riêng, ôtô riêng, nhà riêng… Anh đã thành đạt!

Trước khi anh có thể nhận ra, đôi vợ chồng già đang bước tới một nghĩa trang. Anh bước ra khỏi xe và đi theo họ… Và anh nhìn thấy người bạn gái cũ của mình, một tấm hình cô đang mỉm cười ngọt ngào như đã từng cười với anh, từ trên tấm bia mộ.

Bố mẹ cô nhìn anh. Anh bước tới và hỏi họ tại sao lại xảy ra chuyện này. Họ giải thích rằng cô chẳng tới Pháp làm gì cả. Cô bị ốm nặng vì ung thư. Trong trái tim, cô đã tin rằng một ngày nào đó anh sẽ thành đạt, nhưng cô không muốn bệnh tật của mình cản trở anh…Vì vậy cô chọn cách chia tay.

Cô đã muốn bố mẹ đặt những con hạc giấy anh tặng bên cạnh cô, bởi nếu một ngày số phận mang anh về, cô muốn anh có thể lấy lại một vài con hạc giấy. Anh khóc…

Cách tồi tệ nhất để nhớ một ai đó là ngồi ngay bên cạnh họ nhưng biết rằng bạn không thể nào có được họ và sẽ không bao giờ được nhìn thấy họ nữa.

Tiền là tiền còn tình yêu thì thiêng liêng. Trong cuộc tìm kiếm sự giàu có vật chất, chúng ta hãy dành thời gian để tìm kiếm khoảnh khắc bên những người yêu thương. Bởi biết đâu, một ngày nào đó, tất cả chỉ còn là hoài niệm.

Thứ Bảy, 29 tháng 5, 2010

câu chuyện tình rơi lệ

Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi chăm chú nhìn cô bé cạnh bên. Em là người mà tôi luôn gọi là BẠN TỐT NHẤT. Tôi chăm chú nhìn mái tóc dài và mượt của em và ước gì em là của tôi. Nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Sau buổi học, em đến gần và hỏi mượn tôi bài học em nghỉ hôm trước. Em nói : "Cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao....

Năm học lớp 11.
Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là em. Em khóc và thút thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em muốn tôi đến với em, vì em không muốn ở một mình, và tôi đã đến. Khi ngồi cạnh em trên sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt ướt nước của em và ước gì em là của tôi. Sau hai tiếng đồng hồ, cùng xem bộ phim của Drew Barrymore và ăn ba túi khoai tây rán, em quyết định đi ngủ. Em nhìn tôi, nói : "Cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Năm cuối cấp.
Vào một ngày trước đêm khiêu vũ dạ hội mãn khóa, em bước đến tủ đựng đồ của tôi. "Bạn nhảy của em bị ốm", em nói, "Anh ấy sẽ không khỏe sớm được và em không có ai để nhảy cùng. Năm lớp 7, chúng mình đã hứa với nhau là nếu cả hai đứa đều không có bạn nhảy, chúng mình sẽ đi cùng nhau như NHỮNG NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT." Và chúng tôi đã làm như thế. Vào đêm dạ hội, sau khi tiệc tan, tôi đứng ở bậc tam cấp trước cửa phòng em. Tôi chăm chú nhìn em khi em mỉm cười và nhìn bóng tôi trong đôi mắt lấp lánh của em. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không nghĩ về tôi như thế và tôi biết điều đó. Rồi sau, em nói : "Em đã có giờ phút vui vẻ nhất, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Ngày tốt nghiệp.
Từng ngày trôi qua, rồi từng tuần, từng tháng. Chớp mắt đã là ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn hình dáng tuyệt vời của em nổi lên như một thiên thần trên sân khấu khi nhận bằng tốt nghiệp. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Trước khi mọi người trở về nhà, em tiến về phía tôi trong áo khoác và mũ, khóc khi tôi ôm em. Rồi sau, nhấc đầu lên khỏi vai tôi, em nói : "Anh là BẠN TỐT NHẤT của em, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Vài năm sau.
Giờ đây, tôi đang ngồi trong băng ghế dài trong nhà thờ. Cô bé ấy đang làm lễ kết hôn. Tôi nhìn em khi em nói : "Tôi hứa" và bắt đầu một cuộc sống mới, với một người đàn ông khác. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Nhưng trước khi lên xe đi, em đến gần tôi và nói : "Anh đã đến, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Lễ tang.
Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhìn xuống chiếc quan tài chứa bên trong cô bé đã từng là BẠN TỐT NHẤT của mình. Trong buổi lễ, người ta đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong suốt những năm trung học. Và đây là những gì em viết : "Tôi chăm chú nhìn anh và ước gì anh là của tôi nhưng anh không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Tôi ước anh nói với tôi rằng anh yêu tôi. Tôi ước mình cũng có thể làm được điều đó… Tôi chỉ nghĩ một mình và khóc.

Em yêu anh em yêu anh em yêu anh…"


Các bạn ạ, hãy nói theo tiếng trái tim mình mách bảo, để sau này không phải ân hận vì mình đã không đủ can đảm để nói lên điều đó. Hãy yêu hết mình các bạn nhé!

Chuyện không hồi kết...

Ngày xửa ngày xưa có một đôi trai gái yêu nhau tha thiết, quả thật họ rất đẹp đôi - trai tài gái sắc. Tưởng chừng tình yêu của họ không có gì chia rẽ được...

Ngày qua ngày họ vui đùa bên nhau ở trên cánh đồng bát ngát màu xanh của cỏ. Một ngày nọ cũng ở trên cánh đồng xanh đó, giữa một ngày nắng đẹp trời xanh và cao. Hai người vẫn như thường lệ vui đùa với nhau, sau khi mệt nhoài họ ngả lưng xuống dưới tấm nệm cỏ đó, cùng nhau ngắm bầu trời. Bất chợt cô gái hỏi chàng trai:

- Anh ơi! Bao giờ thì mặt trời sẽ không chiếu sáng nữa nhỉ
- Anh không biết đâu
- Thế không biết bao giờ thì bầu trời hết trong xanh thế này anh nhỉ?
- Anh cũng không biết nữa - chàng trai nói

Cuối cùng cô gái hỏi chàng trai :
- Thế có khi nào chúng mình xa nhau không anh?
- Mình chỉ xa nhau khi mà bầu trời không được mặt trời chiếu sáng, và nó cũng không còn màu xanh nữa.

Cô gái rất hài lòng vì câu trả lời của chàng trai.

Tuy nhiên, sự đời không đẹp đẽ như nhiều người mơ ước. Một đêm nọ chàng trai đến gặp người mình yêu và nói:

- Chúng ta chia tay nhau nhé!

Thật sự ngỡ ngàng cô gái hỏi chàng trai :

- Trước kia anh đã từng nói với em rằng chúng ta chỉ chia tay nhau khi bầu trời không được mặt trời chiếu sáng nữa và nó cũng không còn màu xanh, sao bây giờ anh lại nói chia tay em.

Ngước mắt lên nhìn trời chàng trai nói :
- Em hãy nhìn đi bây giờ bầu trời không còn được mặt trời chiếu sáng nữa, và bầu trời không phải màu xanh mà chỉ có màu đen thôi.

Rồi chàng trai quay bước ra đi bỏ lại cô gái thương khóc một mình. Cô khóc mãi khóc mãi. Cô quay mặt về hướng mặt trời để hi vọng rằng khi trời sáng, lúc cô nhìn thấy tia nắng đầu tiên cũng là lúc chàng trai trở về với cô. Tuy nhiên, khi trời sáng khi mà cô cảm nhận được ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu vào mặt mình cũng là lúc người con gái tội nghiệp đó biết mình đã mù. Cô không còn nhìn thấy ánh nắng mặt trời cũng không còn nhìn thấy màu xanh của bầu trời, nhưng cô vẫn quay mặt của mình về hướng mặt trời với hi vọng là một khi nào đó mắt cô sáng lại cũng là lúc người yêu của cô theo cùng tia nắng đầu tiên đó quay trở lại......

Đến đây tui xin dừng lại câu chuyện,kết thúc của câu chuyện dĩ nhiên sẽ phụ thuộc vào suy nghĩ của mỗi người chúng ta.Vậy bạn mong muốn câu chuyện này kết thúc trong bi thương hay trong hạnh phúc,nó sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào các bạn:
-Nếu bạn mong rằng chàng trai quyết định ko bao giờ quay trở lại thì đây sẽ là 1 câu chuyện tình buồn rơi nước mắt và bạn quả thật là 1 người có trái tim sỏi đá!
-Nếu bạn mong rằng chàng trai sẽ trở về bên cô gái để mang 1 chút ánh nắng hi vọng xóa tan màn đêm đen tối của cô gái và họ sẽ sống yêu thương,hạnh phúc với nhau mãi mãi thì đây sẽ là 1 câu chuyện cảm động về sự chung thủy trong tình yêu!
Vậy thì các bạn sẽ lựa chọn như thế nào?
Và đến đây chắc hẳn trong mỗi chúng ta đều đã có 1 câu trả lời cuối cùng cho câu hỏi này và 1 kết cục tương ứng của câu chuyện!

cha và con



Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai trạc mười tám mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là học sinh..

Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: "Cho hai bát mì bò!", cậu nói to. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ làm 1 bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, thực ra thì tiền không đủ, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.


Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, ân cần chăm sóc: "Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!". Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. "An đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội." Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. "Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt." Ông lão cảm động nói. Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: "Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này. " "Ừ, ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng có chất lắm đấy."


Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ dẩu dẩu môi ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: "Anh để nhầm bàn rồi thì phải?, chúng tôi không gọi thịt bò." Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: "Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng. " Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm.


Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏ quán. Mãi khi cậu Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ. Hoá ra, đáy bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng. Cùng lúc, Tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.
[RIGHT]Trích từ http://bantot.net[/RIGHT]

Thứ Năm, 27 tháng 5, 2010

Mùa đông không anh!

Anh yêu,

Mùa Đông chưa đến, em đã biết mình sẽ phải xa nhau. Cảm giác đó làm em chống chếnh, đau, và nghe như có một vết cắt ngọt lành trong trái tim bé nhỏ.

Vẫn biết sau một chuyến đi dài, rồi anh sẽ trở lại. Thành phố này sau một mùa Đông lạnh sẽ lại có anh. Riêng em sao vẫn buồn?!

Em đi lang thang trên con đường rất quen, lá sấu vàng cuối mùa Thu bay xao xác. Em muốn một lần thử cảm giác không có anh ngay cả khi anh đang ở rất gần, em biết làm như thế để khi xa anh, em biết mình yêu anh nhiều hơn.

Em cố nghĩ rằng anh vẫn thế, vẫn yêu em bằng tình yêu ấm áp của một sớm mùa Xuân, mát lành của một cơn mưa rào mùa Hạ, trong trẻo của những tia nắng mùa Thu và cả những nồng nàn ấm áp của ngọn lửa giữa mùa Đông giá buốt. Mình đã đi bên nhau suốt những mùa yêu dấu nhưng mình vẫn phải xa nhau, vì tình yêu đâu chỉ có những ngọt ngào như thế.

Em đã khóc, khóc trong đêm khi biết mùa Thu đang dần trôi qua ngoài cửa sổ.

Em đã khóc, khóc khi biết mùa Đông đang gần đến, khi nghe chút se lạnh len qua tóc.

Em đã khóc, khi hiểu rằng em không thể níu giữ thời gian cũng như níu tình yêu của anh ở lại cho riêng mình.

Và em chấp nhận xa anh.

Không cần anh phải giữ lời hứa.

Không cần thời gian để em cho phép mình nếm thử nỗi đau của sự xa cách ấy.

Không cần đợi đến khi mùa Đông thực sự bắt đầu.

Mùa Đông này với em sẽ dài lắm. Và thật sẽ thật lạnh khi em thiếu anh, thiếu một vòng tay ấm áp, thiếu những cái choàng vai thật nhẹ. Ở nơi nào đó, người ta vẫn yêu nhau. Người ta vẫn nồng nàn trao nhau những ấm áp để xua đi cái giá lạnh của mùa Đông còn Em sẽ hiểu thế nào là nỗi đau của sự chia ly, nỗi cô đơn của sự xa cách.


Anh yêu,

Em sẽ không còn gọi anh như thế nữa, cho dù tận trong sâu thẳm trái tim em, đến phút giây này với em anh vẫn là như thế.

Mình đã từng hứa rằng nếu có xa nhau, vẫn mãi yêu nhau và nghĩ về nhau như vậy nhưng thật khó phải không anh. Em thấy lời hứa này thật mong manh, dù khi hạnh phúc bên anh, em tin là như thế, và khi phải xa anh, em vẫn hi vọng thế. Nhưng… người ta chỉ nói với nhau như thế khi còn đang yêu nhau, người ta chỉ nói với nhau như thế khi cuộc chia ly mới chỉ bắt đầu. Còn khi đã thực sự xa nhau, em sợ rằng em không đủ dũng cảm để nhớ, vì em sợ nỗi nhớ làm mình đau đớn. Còn anh, em cũng không dám tin rằng anh sẽ nhớ, khi trong tim anh không còn chỗ cho riêng em… Tất cả sẽ chỉ còn trong kỷ niệm, đủ nhói nhau, nhức buốt mỗi khi ùa về.

Chiều cuối Thu, nắng vẫn hanh vàng. Hương hoa sữa chưa đủ lắng đọng như khi sương đêm rơi xuống, nhưng cũng đủ làm em cồn cào – em không định nghĩa nổi có phải là em đang nhớ anh, hay nỗi đau chia xa biết trước làm mọi cảm giác trong em tan chảy và sôi lên …

Anh yêu,

Mùa Đông này em sẽ không có anh.

Người ta không biết sợ hãi những cơn giá rét, khi chưa từng biết đến hơi ấm một bàn tay. Còn em, đã đi qua những mùa Đông được tình yêu của anh sưởi ấm, em sợ hãi khi nghĩ đến những ngày dài trống vắng… mình em đối diện với nỗi cô đơn, với trái tim tê lạnh. Nhưng em sẽ vượt qua phải không anh, bởi biết trước rằng tình yêu mình sẽ phải là như thế.

Và em chấp nhận xa anh.

Không cần anh phải giữ lời hứa.

Không cần thời gian để em cho phép mình nếm thử nỗi đau của sự xa cách ấy.

Không cần đợi đến khi mùa Đông thực sự bắt đầu.


Khi đi qua những con đường quen thuộc mình đã từng đi, em thấy lòng xốn xang, tim xôn xao kỷ niệm. Cảm giác ấy thật khó diễn tả anh biết không? Rồi sẽ có nhiều lần nữa em đi như thế - một mình và không có anh. Và trong phần đời còn lại, sẽ còn nhiều mùa Đông em không còn có anh ở bên. Nghĩ đến điều đó, em thấy tim mình đau lắm nhưng em hiểu, mình chỉ yêu thôi, còn để giữ được nhau không đơn giản thậm chí rất khó nữa. Em có lỗi khi để anh rời xa em hay anh có lỗi khi bỏ em ở lại, với em điều đó không còn quan trọng vì con đường cuộc sống cần có một cái đích để đi đến và anh đã chọn được đích đến của riêng anh.

Em không biết tại sao em không khóc - hay em không thể khóc - khi anh nói anh chỉ có thể ở bên em đến mùa Đông này. Em lặng im, dù tim như nghẹn thở. Em cũng không hỏi tại sao anh sẽ xa em bởi em biết, rất khó để tìm được câu trả lời thành thật.

Em chấp nhận xa anh.

Không cần anh phải giữ lời hứa.

Không cần thời gian để em cho phép mình nếm thử nỗi đau của sự xa cách ấy.

Không cần đợi đến khi mùa Đông thực sự bắt đầu.

Em sẽ lại có thể yêu dù không thể biết trước mình sẽ hạnh phúc hay khổ đau.

Rồi em sẽ lại yêu khi nỗi đau này đi qua và tim bình yên trở lại.

Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010

Viết cho em

“ Viết cho em, là “cơn gió nhỏ”, là tình yêu của anh… hôm qua, hôm nay và mai sau nữa em nhé!”


Đâu đó, em cần những khoảng lặng để nghĩ suy cho riêng mình. Có tù túng, có chật chội lắm không khi em cứ mãi quẩn quanh với quá khứ, cứ cố chạm vào nỗi đau trong em. Cái vết thương vốn dĩ đã lên da non, không thể nói là đã lành lặn, nhưng ít ra là không còn mưng mủ, sưng tấy như trước đây nữa. Vậy mà… em cứ mãi … làm đau em thôi!

Em muốn quên, nhưng dặn lòng không bao giờ được quên. Em khó nhọc, mệt nhoài để đi qua chừng ấy nỗi đau khi tuổi đời em còn quá trẻ. Em sợ một bàn tay nắm của ai đó, sợ đôi bờ vai mình lại run run trong tiếng nức nở nghẹn ngào. Em sợ ai đó hiểu mình, sợ ai đó sẽ chạm vào những phần khuất, sâu trong em. Sợ những sẻ chia của lòng người có là chân thật hay cũng chỉ là… giả tạo, là phù phiếm, là phút chốc thôi…


Cuộc đời vốn dĩ ngắn ngủi là thế mà sao mình không sống thật với nhau, đối đãi với nhau trong ân tình và sự tử tế. Cớ chi lại làm tổn thương nhau bằng cách này hay cách khác, cớ chi lại làm đớn đau những tâm hồn vốn dĩ phải được nâng niu.

Anh luôn tự nhắc nhở mình rằng: Cảm ơn quá khứ, trân trọng hiện tại và hướng tới tương lai ở phía trước. Nghe có vẻ máy móc, câu chữ nhưng thực sự là như vậy. Không tự khích lệ và động viên mình thì … Ai? Ai sẽ làm việc đó thay cho mình đây? Có ai đó đã nói rằng nếu mình không tự nâng mình dậy, ngay cả khi có ai đó muốn nâng mình dậy, thì mãi mình cũng không thể nào đứng lên được. Ừ! mãi sẽ chẳng thể đứng lên được nếu mình không tự mình gắng sức. Đau đớn nào, khó khăn nào và mất mát nào trong đời rồi cũng sẽ qua mà em. Sẽ qua hết mà, chắc chắn là như vậy!

Hãy đi qua những khó khăn, những thử thách, những…và cả những lần mà tim rất đau, và nước mắt rơi có khi ít hoặc nhiều. Không chỉ là trong tình cảm, mà là trong nhiều “lĩnh vực” khác của cuộc sống nữa. Để làm gì em biết không? Để biết là mình mạnh mẽ như thế nào, can đảm như thế nào và bản lĩnh đến mức nào, em ạ! Hãy nghĩ đơn giản thế này thôi em nhé! Em gieo một hạt mầm và chờ cho đến khi nó lớn lên thành một cái cây. Nhưng để lớn lên, hạt mầm phải tự cựa mình, tách ra khỏi vỏ hạt. Hạt mầm nhỏ bé lắm, nhưng cũng trải qua những lần “bị đau”, “được đau” và “phải đau” em ạ! Phải đau đớn và nhức nhối như thế thì mới “lớn” lên được, mới có thể trở thành một cái cây với nhiều hoa trái ngọt, lành. Em không sống kiếp là cây, nhưng em sống kiếp là người, một kiếp người mà em yêu quá đỗi và tha thiết được sống cho trọn vẹn, đủ đầy. Thế thì cớ gì mà lại buồn sầu và đau khổ nhiều như thế phải không em? Những lần bị, được và phải đau trong đời là không ít, là tăng theo cấp số cộng hay nhân, là tùy thuộc vào nhân sinh quan tích cực của mỗi người.



Emà!

Đừng tự mình “cố gắng” làm mình đau nữa nhé! Cái gì qua rồi, em để nó ở đâu đó đi, ở đâu đó cũng được nhưng đừng quay đầu lại nhìn nó... nhiều như vậy nữa. Hay là … để mai anh mua cho em cái hộp to thật là to nhé! Em gói gém, cất hết những nỗi buồn vào trong đó! Tựa vai anh này! Anh không biết là với em, bờ vai anh có đủ rộng, đủ vững chắc, và ấm nồng để em không thấy “lạnh” nữa không. Nhưng dù là ít ỏi, là trong khả năng và tất cả những gì anh có thể, anh mong là em sẽ cười, cười vì thấy bình yên thực sự về …trong tim.